Trang

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

THƠ - KAROL WOTYŁA

Không chỉ là người chủ chăn vĩ đại, Đức cố Giáo hoàng Phaolô II còn được biết đến với tư cách là thi sĩ dưới cái tên Karol Wojtyła. Tuy nhiên, các sáng tác của ngài chưa được biết tới nhiều ở Việt nam. Để tưởng niệm ngài, chúng ta hãy cùng đọc lại những vần bất tử của Ngài đã được chuyển Việt ngữ do Nguyễn Chí Thuật dịch.

Bài ca về Thiên Chúa ẩn mình
Ta ngưỡng mộ em, khúc gỗ nhựa còn chưa khô hết đó
Bởi ta không nghe thấy trong lá rụng của em những lời kêu than
Ta ngưỡng mộ em khúc gỗ còn tươi nguyên
Bởi em che chở cho cái gáy của Người đỏ máu và băng tuyết
.
Ta ngưỡng mộ em, nắm cỏ khô thơm phức
Bởi ta không tìm thấy trong em niềm kiêu hãnh của bó lúa vàng
Ta ngưỡng mộ em, nắm cỏ khô thơm lừng
Em đã ủ ấm cho tấm thân trần bé nhỏ.
Ta ngưỡng mộ em, khúc gỗ nhựa còn chưa khô hết đó
Bởi ta không nghe thấy trong lá rụng của em những lời kêu than
Ta ngưỡng mộ em khúc gỗ còn tươi nguyên
Bởi em che chở cho cái gáy của Người đỏ máu và băng tuyết.
Ta ngưỡng mộ em, ánh sáng nhạt nhòa của bánh mỳ làm từ lúa mạch
Cái vĩnh hằng trú ngụ trong em, dù chỉ lát giây thôi
và rọi đến bến bờ ta xa xôi
bằng một con đường riêng bí ẩn. 

Bọn trẻ

Chúng bỗng chốc lớn lên bằng tình yêu và sau bỗng chốc trưởng thành
tay nắm tay giữa đám đông cất bước –
(sờ tay lên tim mình, lờ mờ những khuôn mặt)
Tôi biết, trong trái tim chúng có nhịp đập của cả nhân loại nói chung.
Tay nắm tay chúng yên lặng ngồi xuống cạnh dòng sông
Thân cây đất ngập trong ánh trăng: tiếng thầm thì không dứt
Màn sương la đà. Trái tim trẻ lớn dần từ bờ con sông sóng hát
Liệu có mãi vậy không – tôi hỏi – khi chúng đứng dậy và đi khỏi nơi đây?
Bởi vì vẫn có thể khác cơ: chút ánh sáng nghiêng xuống giữa đám cây
có thể làm lộ ra dưới gốc nó một điều bấy nay không ai biết đến
Cái mà các bạn bắt đầu, liệu các bạn có biết giữ cho nó còn nguyên vẹn
Các bạn có luôn phân biệt cái Thiện với cái ác được chăng?

Những người mù 

Khi ta khua chiếc gậy trắng trên mặt đường
Là ta tạo ra một khoảng cách không thể nào không có
Mỗi bước chân ta đi là một cái giá ta phải trả
Dưới hàng mi trống trải kia, thế giới cứ chết dần
Nhưng thế giới chẳng cái nào giống cái nào.
Những thế giới được xây nên không phải bởi những sắc màu
mà bằng những tiếng ồn ào, ầm ĩ
Bạn nghĩ thử coi: để đạt tới hoàn hảo sao mà khó thế
Cứ như luôn có một phần khuyết thiếu – ta phải lựa chọn thôi.
Ôi, mỗi chúng ta sẵn sàng nhận lấy gánh nặng kia
gánh nặng của con người
muốn không cần cái gậy vẫn ôm cả không gian trước mặt
Bạn có hiểu được không, rằng ngoài cái khổ mà bản thân ta chịu đựng
Trên đời này vẫn có những cái khổ khác kia
Bạn có tin được không, rằng ngay trong sự mù lòa
Con người ta vẫn có thể có ít nhiều hạnh phúc?

Cô gái bị thất vọng trong tình yêu

Nỗi đau tình cảm được đo bằng cột thủy ngân
giống như độ nóng của không khí và cơ thể –
lẽ ra độ lớn của chúng phải được phát hiện ra bằng cách khác kia
(nhưng như vậy bạn phải là trục chính mọi chuyện của mình)

Nếu bạn kịp hiểu rằng cái trục kia không phải là bạn
nhưng người là cái trục kia
cũng không tìm thấy tình yêu –
nếu bạn kịp hiểu được.
Vậy trái tim để làm gì?
Nhiệt độ vũ trụ và trái tim người – và cột thủy ngân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét